Cha mẹ ơi! Con vô cùng có lỗi
Với mẹ cha và cả chúng muôn loài.
Cha mẹ ơi!Con chẳng thấy ngày mai
Sao vắng bặt,sao mơ hồ khó hiểu?
Cha mẹ ơi! Con tu hành đủ kiểu
Chẳng hiểu sao tính vẫn chúng sanh hoài?
Bao lời thề,chí nguyện còn trên vai
Mà bây giờ ,con chẳng ra chi cả.
Cha mẹ ơi!Không biết sao mà tả.
Trí ngu si con phải nói những gì?
Phải làm gì giữa đầy rẫy thị phi?
Con có thể bị vùi trong biển cả.
Cha mẹ ơi!Con cứ thấy tâm tà
Cứ ẩn hiện trong con hằng sai khiến,
Con cố giữ nhưng trí cùng lực kiệt
Không cách nào diệt hẳn nổi tâm con.
Cha mẹ ơi, nó cứ dội từng cơn
Như lũ về cuốn trôi phăng tất cả,
Như lốc xoáy lôi ta đi muôn ngã,
Như bầu trời che khuất bởi mây đen.
Cha mẹ ơi,con biết nói gì hơn?
Khi kiếp này còn gây bao tội lỗi.
Con chẳng biết khi nào trả hết tội?
Để tìm về nơi chơn chánh tu thân.
Cha mẹ ơi, xin dạy con ân cần
Cho con biết con đường con nên biết,
Cho con thấy chân trời không bí mật,
Con phải quỳ học hỏi dưới chân ai?
Cha mẹ ơi,con giờ thấy mình sai
Xin cha mẹ đánh thằng con bất hiếu.
Xin cha mẹ giải bày cho con hiểu
Con là ai và con phải làm gì?
Cha mẹ ơi ,cứ oán trách con đi
Có như vậy con thấy lòng nhẹ nhõm,
Con mới thấy lương tâm còn cắn rứt
Khi ba buồn ,mạ thì khóc từng đêm.
Cha mẹ ơi, con cứ thấy màn đêm
Xung quanh con là bầu trời u tối.
Con mắt con chẳng tài nào thấy nổi
Dưới chân con sâu lắm những vũng bùn.
Cha mẹ ơi,con cứ nghĩ lung tung
Nghĩ cái này chưa xong qua cái khác
Con biết rằng sức con là có hạn.
Chằng hiểu sao: con nghĩ vẩn vơ hoài?
Cha mẹ ơi,con sẽ sống vì ai?
Sống vì con hay vì người hả mẹ?
Có những kúc con quay cuồng như thế
Xin mẹ cha chỉ dạy đứa con này.
tháng 11/2007
Tác giả : Phạm Nhơn Quý
hay quá
Trả lờiXóa